CÕI RIÊNG

"Một mảnh tình riêng ta với ta"

Ca rao, "tục ngữ"

Anh đi, anh nhớ quê nhà. Nhớ em mảnh đất giá ba tỉ đồng.




Hôm qua tát nước đầu đình. Bỏ quên di động chỗ mình... mất ngay.



Ba đồng một mớ trầu cay. Không bằng tình nghĩa một cây vàng mười.



Yêu nhau cởi áo cho nhau. Hôm sau: Em đã có bầu, anh ơi!



Không ham nhà cửa, bạc tiền. Chỉ ham anh có bố quyền chức to.



Nghèo nhân, nghèo nghĩa chẳng lo. Nghèo tiền, nghèo bạc mới cho là nghèo.



Chồng người áo gấm xông hương. Chồng em áo rách, em thương... chồng người.



Nhớ ai như nhớ láng giềng. Chỉ mong tắt lửa tối đèn... có nhau

Tiễn bạn đi lấy vợ

Đời trai nay đã thôi rồi.
Tin mày lấy vợ rụng rời lòng tao.
Đang bay nhảy sướng thế nào
Tự nhiên mày lại vướng vào vợ con.

Vợ con là cái lồng son
Đường vào thì có, chẳng còn đường ra
Vợ mày là con người ta
Nghĩ mày với nó, chẳng bà con chi.


Con gái là cái quái gì?
Mà mày mê mệt mày đi vào tròng
Thuyền quyên là bẫy anh hùng
Bao người đã chết, mày không thấy à?

Ngày xưa mày vẫn ba hoa:
"Thằng nào ngu mới bị sa lưới tình"
Giờ đây cáo đã thành tinh
Đã thấy bẫy sập, còn xin được vào.


Độc thân thì sướng biết bao
Bao nhiêu con gái đua nhau lôi mời
Bây giờ đã vợ con rồi
Đi về khai báo, chạy trời khỏi mưa.


Tiền lương tháng tháng phải đưa
Tiêu xài mua sắm phải thưa với bà
Thân trai rửa bát quét nhà
Vợ kêu thì dạ, còn ra nỗi gì.


Bạn bè rủ nhậu chẳng đi
Sợ về nằm thảm tối thì đứt hơi
Ôi ôi ôi hỡi mày ơi
Kể như tao khóc cho đời bạn tao.



Trần Quốc Thái

Lời cảm ơn chân thành

Đào Thị An
(1935-2011)


Gia đình chúng tôi xin chân thành cảm ơn các đồng chí lãnh đạo địa phương, đảng ủy, chính quyền, các cơ quan, đoàn thể, ban tổ chức lễ tang, họ hàng nội ngoại cùng thân bằng cố hữu đã đến viếng, đặt vòng hoa, chia buồn, dự lễ truy điệu và tiễn đưa người thân chúng tôi là bà Đào Thị An (1935-2011) về nơi an nghỉ cuối cùng.

Trong lúc tang gia bối rối, có điều gì sơ suất, gia đình xin được lượng thứ.

Thay mặt gia đình
Huynh trưởng
Thái Doãn Ngân

Tiễn biệt Mệ

Mệ ơi Mệ! (*) thế là hết:
Ngàn thu vĩnh biệt!
Nỗi đau buồn thương tiếc thuở nào nguôi!
Ngỡ trong mơ: 
Hôm nay đây cháu nhỏ vẫn tươi cười
Ngờ đâu được:
Ở nơi xa, Mệ đã ra người thiên cổ!
Đời hư ảo, Cha về nơi Cát Bụi 
Cõi phù du, Mệ tìm chốn Hư Vô 
Đất hứa Bình Dương,
Chôn chặt đôi nấm mồ. (**) 
Vọng trong gió, tiếc thương 
của cháu con nội ngọai...

Giờ đây Mệ đi rồi!
Chúng con đành ở lại,
Mắt lệ nhòa
Sầu tím những tâm can.
Cầu nguyện sao ở tận chốn Suối Vàng:
Hồn Mệ sớm tiêu diêu miền Cực Lạc.

Buồn thương thay!
Cuộc đời trôi dạt
Đến bao giờ trở lại chốn quê xưa.
Nghe thông reo, dòng Lam vỗ đôi bờ.
Nơi Mệ sống qua những ngày cơ cực.

Đời khổ ải, âu chăng là thế!
Lúc sanh thời Mệ thường nói con nghe:
"Sống là gửi
Thác là về,
Khi tau chết, tụi bây đừng khóc"
Nhưng hỡi ôi!
Tử biệt - sinh ly tạo nên tang tóc.
Cháu nội khóc bà,
Dâu con khóc mẹ,
Nước mắt cứ tuôn rơi!
Văn điếu tiếc thương chú, chị đọc: chấn động chín tầng Trời,
Kinh mõ cầu siêu, tiếp dẫn Hương Linh Tĩnh Độ.

Quỳ trước linh sàng,
con cầu xin:
Cho dòng Cam Lộ rửa sạch bụi Trần Ai.
Tay nâng Linh Vị,
Như ôm lấy bóng hình Người!
Nguyện cho Mệ:
Ngậm cười nơi Chín Suối!
Di ảnh mẹ: Đào Thị An
(1935-2011)





Các con trai và cháu đích tôn Thái Doãn Bình trước linh cữu mẹ

Chú Thái Doãn Hiểu đọc điếu văn

Con gái Thái Hoàng Kim đọc thơ tiễn biệt mẹ

Tấm ảnh cuối - 2 tuần trước lúc mẹ đi xa

"Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi..."

Vắn ca tình mẹ

Mần răng kể hết
Thác nguồn tình mẹ chảy vào con
Con chưa vuông nào có dám tròn
Tuy bạc đầu với mẹ mãi là con trẻ
Vẫn chăm chút lo toan như thuở còn tấm bé

Thân xác mẹ
Gánh nặng vai gầy
Nhỏ thó bạc màu trên đường ran sỏi đá
Gập ghềnh, co thắt
Vẫn thoăn thoắt sớm tối đi về
Cong lưng đào xới
Vun cả vào mầm kỳ vọng lớn cao.

Tâm hồn mẹ
Dào dạt suối nguồn
Truyền hơi ấm cho con
Những đêm đông giá buốt
Phỉ nhổ thằng Lý Thông gian ác
Xót thương thay phận bạc nàng Kiều
Con nhìn vào để biết thương yêu
Biết ghét thảy những điều phi nghĩa
Mẹ dồn hết tâm can trí tuệ
Để thổi vào những đốm lửa tương lai

Cõi lòng mẹ
Sầu não chất đầy theo năm tháng
Ký ức đâm xuyên, nát cảy tim ròm
Tâm can mẹ còm cõi héo hon
Ước có thể chuyển dời nhân thế
Để hai chữ "cải cách" không ám suốt đường đời
Trên cao hỡi ông trời có thấu
Rằng vết thương này khi nào thôi rỉ máu ?
Trong lòng mẹ tôi

Khi xưa
Những tháng trời queo quắt
Xót đàn con lay lắt, hao gầy
Mẹ gắng gượng lo toan, chiu chắt
Bới từng hạt dẹp trong rơm
Cố vượt qua tháng đoạn ngày trường
Nhớ những bữa cháo Bồi
Đáy nồi trắng xóa vành môi
Chúng con khen ngon
Mẹ khóc thầm sau bếp?!

Giờ đây cuộc sống đã nhàn
Tam Tòng - Tứ Đức mẹ can qua rồi
Cầu Người thanh thản yên vui !
Quây quần con cháu tới lui ấm nhà
Cho dù bão táp mưa sa
Xin mẹ an hưởng tuổi già vì con.


Sài Gòn, Vu Lan 2009



(1) Cháo Bồi: cháo trộn với rau
(2) Tam Tòng: Tại gia tòng phụ; Xuất giá tòng phu; Phu tử tòng tử
(3) Tứ Đức: Công; Dung; Ngôn; Hạnh