CÕI RIÊNG

"Một mảnh tình riêng ta với ta"

Tiễn biệt Mệ

Mệ ơi Mệ! (*) thế là hết:
Ngàn thu vĩnh biệt!
Nỗi đau buồn thương tiếc thuở nào nguôi!
Ngỡ trong mơ: 
Hôm nay đây cháu nhỏ vẫn tươi cười
Ngờ đâu được:
Ở nơi xa, Mệ đã ra người thiên cổ!
Đời hư ảo, Cha về nơi Cát Bụi 
Cõi phù du, Mệ tìm chốn Hư Vô 
Đất hứa Bình Dương,
Chôn chặt đôi nấm mồ. (**) 
Vọng trong gió, tiếc thương 
của cháu con nội ngọai...

Giờ đây Mệ đi rồi!
Chúng con đành ở lại,
Mắt lệ nhòa
Sầu tím những tâm can.
Cầu nguyện sao ở tận chốn Suối Vàng:
Hồn Mệ sớm tiêu diêu miền Cực Lạc.

Buồn thương thay!
Cuộc đời trôi dạt
Đến bao giờ trở lại chốn quê xưa.
Nghe thông reo, dòng Lam vỗ đôi bờ.
Nơi Mệ sống qua những ngày cơ cực.

Đời khổ ải, âu chăng là thế!
Lúc sanh thời Mệ thường nói con nghe:
"Sống là gửi
Thác là về,
Khi tau chết, tụi bây đừng khóc"
Nhưng hỡi ôi!
Tử biệt - sinh ly tạo nên tang tóc.
Cháu nội khóc bà,
Dâu con khóc mẹ,
Nước mắt cứ tuôn rơi!
Văn điếu tiếc thương chú, chị đọc: chấn động chín tầng Trời,
Kinh mõ cầu siêu, tiếp dẫn Hương Linh Tĩnh Độ.

Quỳ trước linh sàng,
con cầu xin:
Cho dòng Cam Lộ rửa sạch bụi Trần Ai.
Tay nâng Linh Vị,
Như ôm lấy bóng hình Người!
Nguyện cho Mệ:
Ngậm cười nơi Chín Suối!
Di ảnh mẹ: Đào Thị An
(1935-2011)





Các con trai và cháu đích tôn Thái Doãn Bình trước linh cữu mẹ

Chú Thái Doãn Hiểu đọc điếu văn

Con gái Thái Hoàng Kim đọc thơ tiễn biệt mẹ

Tấm ảnh cuối - 2 tuần trước lúc mẹ đi xa

"Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi..."

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét