MẸ TÔI
Mẹ tôi dòng dõi nhà quê
Trầu cau từ thuở chưa về làm dâu
Áo sồi nâu, mấn bùn nâu
Trắng trong dải yếm bắc cầu nên duyên
Cha tôi chẳng đỗ trạng nguyên
Ông đồ hay chữ thường quên việc nhà
Mẹ tôi chẳng tiếng kêu ca
Hai tay đồng áng lợn gà nồi niêu
Chồng con duyên phận phải chiều
Ca dao ru lúa câu Kiều ru con
Gái trai mấy đứa vuông tròn
Chiến tranh mình mẹ ngóng con, thờ chồng
Bây giờ phố chật người đông
Đứa nam đứa bắc nâu sồng mẹ thăm
(Tuổi già đi lại khó khăn
Thương con nhớ cháu đêm nằm chẳng yên)
Tẹ tôi tóc bạc răng đen
Nhớ thương xanh thắm một miền nhà quê
Nguyễn Trọng Tạo
MẸ
Đi từ đồng đất mà xanh
Đằm sâu mát ngọt mà thành ca dao
Một thời nơm, đó, gàu quai…
Một thời cơm gạo, sắn khoai nhọc nhằn
Lời ru mẹ vẫn ngọt lành
Rạ rơm nuôi lớn muôn phần ước ao
Tháng năm qua với ngày sau
Đàn con mẹ đã theo nhau thị thành
Còng lưng tóc bạc thêm phần
Yêu thương đi hết tảo tần sớm hôm
Vui từ dẽ mạ tơ non
Quánh bùn hạt thóc, thảo thơm nghĩa làng
Mẹ ngồi đếm bước thời gian
Buồn vui đắng ngọt đeo mang một đời
Chiều nay nước mắt mẹ rơi
Hạnh phúc ngọt phía chân trời của con…!
Trần Bình
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét